watch sexy videos at nza-vids!

Đến giờ tôi vẫn không tin đàn ông

Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm rồi mà nỗi đau như vẫn còn nguyên trong tôi. Ảnh Tôi quen anh khi học năm thứ 2 Đại học Tổng hợp TPHCM. Đó là năm cuối cùng tôi ở ký túc xá cơ sở 3 của trường tại Thủ Đức, anh thì đang học Đại học Nông Lâm kề bên. Tình yêu của chúng tôi thật thơ mộng với những buổi chiều cùng nhau lê la hàng quán, những buổi tối ngồi trên bờ hồ ngắm trăng, những đêm tối ngồi tựa vào nhau dưới gốc bạch đàn... 20 tuổi, tôi có niềm tin mãnh liệt vào tình yêu và không bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một ai khác ngoài anh. Người con trai đàn giỏi, hát hay, nói chuyện duyên dáng, hoạt động Đoàn Hội sôi nổi đã trở thành thần tượng của tôi và có thể của nhiều cô gái khác. Tôi yêu anh và hay tưởng tượng đến một ngày chúng tôi thành một gia đình. Hẳn là hạnh phúc lắm... Cuối năm đó tôi chuẩn bị về Sài Gòn vì sinh viên năm thứ 3 và 4 phải học ở Cơ sở 1 và 2 của trường. Cứ nghĩ đến lúc không còn được gặp nhau hằng ngày, tôi đã thấy buồn vô hạn. Cái cảm giác "chưa xa đã nhớ" lúc nào cũng đong đầy trong lòng. Chính vì vậy, khi thi học kỳ xong, lẽ ra phải về quê thì tôi vẫn ở lại ký túc xá. Bạn bè trong phòng về gần hết, riêng tôi vẫn nắm níu những tháng ngày thơ mộng bởi về Sài Gòn thì không còn tìm đâu ra chỗ để có thể ở bên nghau suốt ngày như thế... Cho đến một ngày, cô bạn duy nhất còn lại trong phòng cũng về nốt. Tối đó anh sang chơi và nhất định không chịu về. Chúng tôi ngồi với nhau trên khu đồi đầy những ngôi mộ cổ và những lùm cây dại. Trời càng lúc càng lạnh, vòng tay anh ôm tôi càng lúc càng chặt... Và tôi đã không làm gì cả để ngăn cản anh cởi đến chiếc nút áo cuối cùng của mình. Tôi nghe anh thì thầm bên tai "anh xin lỗi...". Sau đó thì chỉ còn lại sự im lặng. Đúng hơn là chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và những nhịp đập dồn dập yêu đương. Tôi đã kịp nhận ra điều gì đang xảy đến với mình nhưng chính tôi cũng không muốn ngăn cản điều đó đừng xảy ra. Đêm ấy chúng tôi đã nằm bên nhau trên đồi đến gần sáng. Những khi không ngắm sao trời và vẽ lên viễn cảnh tương lai tươi đẹp thì chúng tôi lại "yêu" nhau. Tôi đã nhớ rất kỹ từng lần anh chạm vào tôi... Ảnh Chuyện đó còn xảy ra nhiều lần cho đến khi anh nghỉ hè về quê. Khi ấy chẳng còn gì nắm níu, tôi mới chịu dọn đồ đạc về ký túc xá Ngô Gia Tự. Trước khi bắt đầu năm học mới, tôi về nhà, định nghỉ ngơi, vui chơi với ba má và mấy đứa em khoảng 2 tuần trước khi trở lên trường. Nhưng tôi đã phải hủy bỏ giữa chừng kế hoạch. Hôm đó má tôi kho một nồi mắm thật to. Đây là món "khoái khẩu" của tôi nên lần nào về, má cũng làm. Vậy mà hôm đó, vừa ngửi thấy mùi mắm bốc lên, tôi đã nôn ọe, sau đó phải chạy ra vườn nôn thốc, nôn tháo... Tôi nói dối má là tôi bị đau bụng vì ăn bậy, báo hại má tôi phải cạo gió, xức dầu, bắt tôi phải uống thuốc. Linh cảm báo cho tôi biết có chuyện không hay xảy ra. Tôi quyết định trở lên Sài Gòn rồi lên Thủ Đức tìm anh. Anh lo lắng chở tôi xuống Bệnh viện Hùng Vương. Đúng là tôi đã có thai. Tôi không còn cách nào khác là phải nghe lời anh, giải quyết ngay hậu quả của "việc làm dại dột ". Sau vụ việc đó, cả hai chúng tôi đều bắt đầu vào năm học mới nên ít có dịp gặp nhau. Thỉnh thoảng tôi đạp xe lên Thủ Đức thăm anh chứ ít khi nào anh về thành phố thăm tôi. Người ta nói "xa mặt cách lòng", có lẽ đúng. Dần dà, những lần tôi lên thăm, thái độ của anh rất hờ hững, lạnh nhạt. Thậm chí, tôi đòi anh dẫn đi ăn chè ở những quán ngày trước hai đứa hay ngồi, anh cũng kêu bận... Việc gì phải đến đã đến. Cuối năm thứ 3, tôi nhận được thư anh. Khoảng cách mười mấy cây số từ Sài Gòn lên Thủ Đức đã trở thành dịu vợi. Anh chính thức chia tay tôi với lý do "phải tập trung vào chuyện học hành". Tôi đã vật vã suốt mấy tháng trời, sức khỏe suy sụp, việc học hành bị chi phối... Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm rồi mà nỗi đau như vẫn còn nguyên trong tôi. Đến giờ tôi vẫn không tin đàn ông. Họ có thể làm mọi thứ, hứa hẹn mọi thứ để có được thứ họ cần. Thế nhưng khi có rồi, họ sẽ quay ra phỉ báng, ruồng bỏ... Tôi chỉ muốn nói rằng, mọi người có quyền yêu hay không yêu; có quyền cho hay không cho thứ quý giá nhất đời mình; thế nhưng hãy suy nghĩ thấu đáo trước khi quyết định. Bởi một lần trao nhầm, không chỉ thể xác bị đau, con tim bị cứa nát mà niềm tin vào những điều tốt đẹp cũng sẽ bị bào mòn... Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tin đàn ông dù biết rằng nói ra điều này sẽ làm buồn lòng một nửa thế giới... Theo Ái Vy - Người lao động

Back to posts