Đêm tân hôn, tôi như kẻ tội đồ chờ ngày phán quyết vì sợ màng trinh giả không thể che đi sự thật. Ảnh Trước anh, tôi từng có một mối tình. Một mối tình đủ nồng nhiệt, cuồng si và cả sự buông thả để đánh mất mình . Tôi lao vào cuộc tình ấy, bất chấp mọi bấp bênh chờ tôi phía trước. Tôi dọn về sống cùng anh ta như cặp vợ chồng son trước sự phản đối của rất nhiều người. Với tôi lúc bấy giờ, tình yêu là dâng hiến, là phải sống hết mình. Khoảng thời gian đó, tôi cười nhạo báng khi ai đó nói với tôi về sự "Hối hận". Tôi thấy mọi thứ thật phù phiếm, ngoại trừ tình yêu mà tôi đánh đổi tất cả để theo đuổi. Nhưng tôi bắt đầu thấm thía ý nghĩa của hai từ Hối hận khi tôi bị phản bội. Hắn bỏ tôi theo một cách phũ phàng nhất mà con người có thể làm cho nhau. Tôi đổ gục. Tôi đã nghĩ mình không thể nào yêu ai thêm một lần nữa. Nhưng cuộc đời, người ta không bao giờ có thể đi hết chữ Ngờ. Tôi lại yêu. Nhưng điều ngang trái là người đàn ông tôi yêu quá tuyệt vời. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ nhắm mắt đưa chân, lấy một gã nào đó cũng dày dạn tình trường, cũng làm cho vài cô gái nào đó đau khổ. Có lẽ sự phóng khoáng đó của hắn ta sẽ cho tôi một cơ hội được chấp nhận khi mà tôi không còn trong trắng. Nhưng người yêu tôi lại là anh. Tôi đã chốn chạy, chốn chạy một người đàn ông quá ư toàn vẹn trong khi tôi biết mình không xứng đáng. Sức mạnh của tình yêu anh dành cho tôi là thứ níu kéo vô cùng mạnh mẽ. Tôi quyết định ở lại với cuộc đời anh, dù tôi biết mình ngàn lần, vạn lần không đáng hướng thứ hạnh phúc đó. Ảnh Càng bên anh, tôi càng sợ phải thừa nhận sự thật đó. Tôi như người đâm lao phải theo lao. Tôi sợ anh sẽ rời xa tôi nếu anh biết sự thật. Tôi biết anh không phải là một kẻ ích kỉ, càng không phải người độc đoán nhưng tôi không muốn mình vẩn đục trước anh. Anh chỉn chu trong cách sống, anh mẫu mực trong chuyện yêu đương. Và đau khổ là dường như trong anh, tôi thật thánh thiện. Có lẽ đó là lỗi tại tôi, tôi có thể là chính mình nhưng tôi không muốn. Điều mà tôi muốn là giấu anh cho bằng được. Tôi đi vá cái ngàn vàng . Nó giống như việc hồi sinh đời con gái. Trong đầu tôi chỉ nghĩ được điều đó để giũ bỏ quãng đời phía trước mà thôi. Tôi biết, chuyện tôi từng sống với một người đàn ông khác không phải là bí mật. Có vài người bạn thân của tôi biết điều đó và bất cứ lúc nào họ cũng có thể phanh phui sự thật ấy. Nhưng tôi không muốn mất anh, tôi muốn giữ anh lại. Mà để làm được điều đó, trước hết tôi cần phải "vẹn nguyên" còn những chuyện sau đó tôi sẽ dần tính toán. Và rồi chúng tôi cưới. Đêm tân hôn, tôi hồi hộp như kẻ tội đồ chờ ngày phán quyết. Tôi sợ tấm màng trinh giả mỏng manh không đủ sức che đi sự thật. Tôi vờ vĩnh như mình là kẻ lần đầu biết đến "chuyện ấy". Sự ngô nghê, vụng về giả tạo của tôi cuối cùng cũng qua mặt được anh. Tôi khóc. Có lẽ anh nghĩ tôi khóc vì sợ, vì lần đầu làm chuyện ấy nhưng chỉ có bản thân tôi hiểu được rằng, tôi khóc vì thấy xấu hổ, nhục nhã và tội lỗi. Tôi nhìn thấy trong mắt anh sự mãn nguyện vì cưới được người vợ trinh nguyên. Sự mãn nguyện của anh càng như một sự đả kích quá lớn dành cho tôi. Ảnh Đêm tân hôn trót lọt, tôi như người nắm được hạnh phúc trong tay lại càng lo hạnh phúc ấy vỡ vụn. Tôi bắt đầu hoảng loạn trước tất cả những mối nguy hại bao vây cuộc hôn nhân của tôi. Nếu một ai đó trong số những người bạn của tôi nói ra sự thật đó, tôi sẽ mất tất cả. Tôi dè chừng, cảnh giác và lo sợ tát cả mọi người, những người có thể đe dọa cuộc sống của tôi. Tôi đang sống những ngày đầu của hôn nhân trong một tâm trạng hoảng loạn. Tôi vừa phải đóng vai một chú "thỏ non" ngây thơ mỗi lần cùng chồng làm chuyện đó. Tôi sợ chỉ một chút sơ sẩy để lộ mình đã quá dày dạn chuyện ấy của tôi có thể khiến anh nghi ngờ. Nhưng trên hết là những áp lực tinh thần. Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, trong số những kẻ đã từng biết về quá khứ của tôi thì mọi nỗ lực của tôi coi như đổ xuống sông xuống biển. Những người biết chuyện tôi từng sống thử với bạn trai là những người bạn thân của tôi. Giờ đây, tôi như người bị tra tấn về tinh thần khi phải sống trong sự lo sợ thường trực hàng ngày, hàng giờ. Tôi nửa muốn thú nhận với anh sự thật để giải thoát cho mình. Nhưng nếu tôi làm thế hẳn anh sẽ hận tôi nhiều lắm, vì tôi đã lừa gạt anh. Giá mà ngày yêu tôi đủ dũng cảm thừa nhận có thể tôi đã nhận được sự tha thứ . Nỗi lo sợ ấy khiến tôi càng bấn loạn hơn. Trong tôi có hai luồng suy nghĩ. Một là thành thật với anh và chấp nhận mọi hậu quả. Hai là tới tìm gặp những người bạn kia để cầu xin sự im lặng của họ. Thậm chí nếu để mua sự im lặng ấy tôi cũng không ngần ngại chi trả một khoản tiền. Có thể bằng cách đó tôi vẫn giữ mãi được bí mật cho riêng mình. Tôi nên làm gì lúc này để giữ được hạnh phúc mà tôi thực sự muốn có trong cuộc đời? nguoivotoiloi...@...